“Năm Ất Dậu, tháng ba, còn nhớ mãi
Giống Lạc Hồng cực trải lắm đau thương!”
(Đói – Bàng Bá Lân)
Mỗi độ thu về, Hà Nội lại trong xanh đến lạ. Trời cao ngút, mây trắng bềnh bồng, gió heo may khe khẽ lùa qua hàng sấu già, mang theo hương cốm mới ngọt ngào, dìu dịu. Nhưng có một mùa thu mà dân tộc ta không bao giờ quên – mùa thu của máu, của nước mắt, của những tiếng khóc xé lòng. Đó là những ngày nhân dân quằn quại trong khốn khó, tang thương.
Và chính trong bóng đêm ấy, một ngọn lửa đã bùng lên – Cách mạng tháng Tám. Ngày 2/9/1945, giữa Quảng trường Ba Đình thiêng liêng, Bác Hồ kính yêu vang giọng đọc Tuyên ngôn Độc lập. Từng lời như sấm dậy, xé toang đêm dài nô lệ, thắp sáng bầu trời Việt Nam: từ đây, dân tộc ta bước vào kỷ nguyên độc lập, tự do.
80 năm qua đi… Nhìn lại, ta có quyền tự hào. Từ một đất nước kiệt quệ, thiếu thốn, Việt Nam đã vươn mình thành quốc gia ấm no, trọn vẹn niềm vui. Nhà nước không chỉ lo cho dân từng bát cơm manh áo, mà còn lo cả y tế, giáo dục, an sinh. Nhân kỷ niệm 80 năm Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh, mỗi người dân đều được nhận món quà sẻ chia – giản dị nhưng thấm đượm nghĩa tình. Đó là minh chứng cho một đất nước đã trưởng thành, đã đủ đầy để cùng nhau chăm lo.
Bác ơi! Bác có nghe chăng?
Trên dải đất hình chữ S hôm nay là tiếng trống trường rộn rã, là tiếng máy reo trong nhà máy, là nụ cười tươi của người nông dân trên đồng lúa trĩu bông. Chúng con được sống trong hòa bình, được học hành, được vui chơi dưới bầu trời tự do – giấc mơ mà bao thế hệ cha ông đã ngã xuống để đổi lấy.
Ngày xưa, trên mảnh đất này, cha ông đã ngã xuống, máu hòa cùng đất mẹ để đổi lấy tự do cho Tổ quốc.
Còn hôm nay, cũng trên mảnh đất ấy, lúa vàng dạt dào, hạt gạo trắng ngần chảy tràn vào bát cơm ấm. Tiếng súng bom năm nào đã lùi xa, nhường chỗ cho tiếng cười giòn tan mùa gặt mới, cho khúc hát vui tươi vang vọng khắp nẻo quê hương.
Từ những ngày khói lửa chiến tranh đến cuộc sống no ấm hôm nay – chặng đường ấy, Bác ơi, là máu, là nước mắt, là trí tuệ và niềm tin bất diệt vào hai chữ độc lập, tự do.
Dẫu chưa phải quãng thời gian dài so với lịch sử, nhưng đủ để chứng minh sức sống kỳ diệu của dân tộc Việt Nam.
Xin muôn đời biết ơn Đảng, Nhà nước, Bác Hồ kính yêu và các anh hùng liệt sĩ. Chúng con nguyện sống tốt, học tốt, để giữ gìn cuộc sống yên bình hôm nay, và để sự hy sinh của thế hệ cha anh mãi mãi được đáp đền xứng đáng.
Dân tộc Việt Nam – từ máu và nước mắt đã dựng nên Tổ quốc – sẽ mãi bước đi hiên ngang trên con đường ĐỘC LẬP, TỰ DO, HẠNH PHÚC, không gì có thể ngăn nổi!
Lê Ngọc Như Quỳnh – Lớp 11 Văn – Trường THPT Chuyên Thăng Long